trọng, nhưng quan trọng nhất là kinh Thủ Lăng Nghiêm..."
Chư Phật đã xuất hiện với mục đích duy nhất là dạy bảo chỉ, giúp chúng sinh giác ngộ và hiểu được sự thật về Pháp giới tính, nghĩa là tính bản nhiên của tất cả các sự vật trong vũ trụ, bao gồm các chuyển động và hiện tượng.
Tính bản nhiên này được gọi là "trùng trùng duyên khởi", tức là sự ảnh hưởng dây chuyền giữa mỗi sự vật với tất cả các sự vật khác và ngược lại. Ví dụ, một con cá nhỏ vẫy đuôi có thể gây ra ảnh hưởng đến tất cả các sự vật trong bốn bể. Mỗi sự vật đều chịu ảnh hưởng của tất cả các sự vật khác, làm cho chúng chuyển biến không ngừng.
Tuy nhiên, ảnh hưởng của các sự vật đối với một sự vật khác không giống nhau. Có những sự vật ảnh hưởng trực tiếp, trong khi những sự vật khác lại ảnh hưởng gián tiếp qua nhiều lớp, vì vậy tác động cũng không giống nhau. Từ sự phức tạp của tất cả các sự vật ảnh hưởng lẫn nhau, đạo Phật đã rút ra một quy luật bản nhiên là luật nhân quả.
Luật nhân quả là một quy luật phức tạp và đa dạng, không chỉ đơn giản như việc trồng lúa sẽ có lúa. Ngay cả việc trồng lúa cũng không dễ dàng như vậy, bởi cần có đất, nước, phân bón, cày cấy và nhiều yếu tố khác như thời tiết, kỹ thuật... để đảm bảo sự sinh trưởng của lúa và có được nhiều lúa hơn. Do đó, sự khác biệt giữa nhân quả và định mệnh rất lớn. Định mệnh đã quyết định trước tất cả mọi thứ và không thể tránh được, trong khi nhân quả bao gồm cả những hành động của chúng ta trong quá khứ và hiện tại, cũng như tác động của hoàn cảnh và tư tưởng cá nhân đến kết quả hiện tại. Hai chuỗi nhân quả này thường tác động lẫn nhau, khiến cho quả báo hiện tại có thể thay đổi từng giây từng phút. Nhân quả ảnh hưởng đến cả vật chất và tâm thức, và hai mặt này tác động lẫn nhau, tuy nhiên không nhất thiết phải giống nhau. Trong đạo Phật, nhân quả tâm thức là vấn đề quan trọng, vì nó quyết định sự tiến hóa hoặc suy thoái trên con đường giải thoát.