cười là chúng tôi không quan tâm đến tác giả là ai, cũng không nhớ được những câu chuyện hấp dẫn đó đến từ đâu, cũng như nhân vật và sự kiện, chúng tôi lẫn lộn từ câu chuyện này sang câu chuyện khác, từ thời gian này sang thời gian khác.
Có vẻ như chúng tôi bị cuốn hút bởi cái gì đó ở phía sau các trang sách, chứ không phải ở giữa các dòng chữ để đọc. Sau đó, vì tính hiếu sự và thích đố nhau, tôi đọc kỹ lại bìa sách mới biết rằng Cổ học tinh hoa là của hai tác giả Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc và Tử An Trần Lê Nhân, và những câu chuyện trong sách đều có nguồn gốc từ thư tịch cổ của Trung Quốc. Dù tôi trở nên vô tâm sau này, nhưng lòng thành vẫn còn, tôi xin gửi lời cảm ơn và tha thứ cho hai tác giả vì tình yêu và sự quan tâm của họ.
Hồi đó, có người nói với tôi rằng đó là một quyển sách cổ dạy đạo lí, dạy con người. Ngày qua ngày, thầy giáo vẫn dạy chúng tôi rằng tiên học lễ, hậu học văn. Những gì thầy dạy về lễ nghĩa là những điều cụ thể như cách chào hỏi, cách ứng xử với người trên và dưới một cách lịch sự...
Nhưng về mặt tổng quát, khi hỏi về đạo lí, chúng tôi không biết trả lời. Có người nói rằng đó là sách cổ dạy triết lí của Trung Hoa. Lúc đó, tôi không thể tưởng tượng được tại sao trên thế giới này lại có một môn học chứa đựng toàn những điều triết lí như vậy, vì vậy, tôi cũng không quan tâm nhiều đến điều này. Cũng có người nói rằng đó là sách dạy sử, trích lục từ sách sử của Trung Quốc.
Thật lòng, tôi không thể nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ làm nghề dạy sử và nghiên cứu lịch sử như ngày hôm nay, nên lúc đó, tôi không quan tâm đến giá trị sử học của Cổ học tinh hoa.
Khi bước vào tuổi trung niên, tôi mới hiểu rằng đọc Cổ học tinh hoa mà không hiểu được ý nghĩa đạo lí, giá trị triết lí và lịch sử, thì cũng như chưa đọc. Và vì vậy, tôi đọc lại.
Có những quyển sách phù hợp với mọi người và tồn tại mãi với mọi thời đại. Cổ học tinh hoa có thể xem là một trong số đó. Chúng ta có thể tìm thấy nhiều điều bổ ích ở đây, không chỉ giới hạn trong ba lĩnh vực như tôi đã nói trên.